[Nhiếp ảnh] Izima Kaoru - Lý tưởng hóa cái chết của con người

Nhiếp ảnh gia Izima Kaoru đã tìm kiếm thẩm mỹ trong việc lý tưởng hóa cái chết của những phụ nữ trẻ. Loạt ảnh "Landscapes with a Corpse", được xuất bản vào năm 2008, giới thiệu những bức ảnh về những người mẫu và nữ diễn viên ăn mặc đẹp và cái chết của bản thân mà họ tưởng tượng.

Kéo dài từ năm 1995, loạt ảnh này đã được gây dựng trong 20 năm. Ông nói rằng mục đích của mình là tập trung nhiều hơn vào cái chết trong bối cảnh thời thượng, một điều cấm kỵ trong văn hóa Nhật Bản và ông tin rằng có thể giúp mọi người suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống. Tác phẩm của ông có sự góp mặt của một số thương hiệu thời trang lớn nhất trên thế giới, với những cái tên như Prada, Gucci, Vivienne Westwood và Versace.

Xem trailer hậu trường Landscapes with a Corpse

Các bức ảnh cho thấy các chủ thể chết trong các môi trường khác nhau: vùng hoang dã, nằm trong nước, tại sân bay, nằm dưới tuyết, đồng thời khung cảnh đem lại một cảm giác nhẹ nhàng, và không quá bi thương. Các người mẫu luôn ăn mặc thanh lịch, được bao quanh bởi sự bí ẩn, cơ thể của họ tan dần vào cảnh vật. Bất kể những bức ảnh có chụp cận cảnh hay không, họ không bao giờ nhìn vào ống kính.

Theo lời của Edgar Allan Poe, người đã tuyên bố rằng 'không cần bàn cãi khi nói cái chết của một người phụ nữ xinh đẹp là chủ thể nên thơ nhất'. Khái niệm này cũng bắt nguồn sâu xa từ văn hóa Viễn Đông: Phật giáo thậm chí còn khuyến khích việc thiền định hàng ngày và nghĩ về cái chết của chính mình. '

“Có những vẻ đẹp nằm trong những thứ không được xem là đẹp. Liệu một xác chết có thể trở thành một người mẫu ảnh? Tại sao không? Xác chết rất xấu xí nhưng chúng cũng xinh đẹp. Cảnh giết người cũng thật khiêu gợi." Kaoru chia sẻ.

"Theo kinh nghiệm của tôi, cái chết không bao giờ là lãng mạn cả. Thực tế, cơ thể của chúng ta phân hủy phải chịu đựng quá nhiều thứ để có thể gọi là hấp dẫn. Tôi nhớ lại mình đã đọc ở Hollywood Babylon do Kenneth Anger viết, câu chuyện về một ngôi sao điện ảnh vào những năm 1940, sự nghiệp của cô ấy đã đi đến hồi kết. Cô ấy mong muốn một kết thúc thật quyến rũ, và vì vậy, cô ấy mặc toàn bộ quần áo ren trắng, trang điểm hoàn hảo, trên chiếc giường trắng xinh đẹp trong một căn phòng được bài trí đẹp đẽ, cô ấy uống một lọ thuốc ngủ. Tuy nhiên, thay vì biến thành Bạch Tuyết cho các tay nhà báo, cái chết ập đến sớm hơn dự định và cô chết trong phòng tắm với tình trạng không ăn ảnh cho lắm.

Đặt câu chuyện cảnh giác sang một bên, cái chết là điều cần được suy ngẫm, suy ngẫm và chấp nhận. Có lẽ những người trong chúng ta ở phương Tây có thể đạt được điều gì đó từ quan niệm Phật giáo về cái chết và sự sống như hai phần quan trọng như nhau của cùng một tổng thể. Trong nền văn hóa của chúng tôi, chúng tôi chỉ tập trung vào sự sống và phủ nhận cái chết. Có lẽ bằng cách suy ngẫm, mỗi chúng ta một ngày nào đó sẽ phải chết, thời điểm và địa điểm lý tưởng cho cái chết của chúng ta sẽ là gì - ngay cả những gì chúng ta muốn mặc lên, chúng ta có thể có được một quan điểm làm phong phú thêm cho bản thân và đối phó một cách trung thực và sáng tạo với những điều chắc chắn sẽ đến với tất cả mọi người."

Sự nghiệp của Izima Kaoru

Ông sinh ra ở Kyoto, Nhật Bản và bắt đầu sự nghiệp vào năm 1977 với cuộc triển lãm đầu tiên, Một ngày tươi đẹp. Ông mở rộng sở thích của mình vào thập niên 80 với việc ra mắt hai tờ báo miễn phí. Vào thời điểm thành lập tạp chí thời trang Zyappu vào năm 1994, ông đã tham gia vào lĩnh vực nhiếp ảnh, phim và video trong 15 năm.

Hầu hết các cuộc triển lãm của ông đều ở Tokyo, Amsterdam và New York. Đầu những năm 1990 là giai đoạn chứng kiến sự nghiệp ​​Kaoru được biết đến nhiều nhất. Kết hợp giữa vẻ đẹp và sự quyến rũ của máu me và sự ghê tởm, ông bắt đầu chụp ảnh những người mẫu và nữ diễn viên gợi cảm. Tất cả bọn họ đều được trang điểm trang nhã, trong những bức ảnh nối tiếp khắc họa cái chết của chính họ. Thành công của ông với mô-típ này đã dẫn đến các cuộc triển lãm khắp châu Âu. 

Để những khung cảnh rùng rợn này kích thích trí tưởng tượng của người xem, Kaoru bắt đầu với những cảnh chụp góc rộng và thu hẹp đến cận cảnh. Khi làm như vậy, ông sẽ khiến người phụ nữ trở thành tâm điểm, hơn là cái chết của cô ta. Trên thực tế, ông luôn để nữ diễn viên hoặc người mẫu xác định bối cảnh bằng cách gợi ý cho cô ấy về cái chết hoàn hảo.

»Angela Reynolds mặc Valentino«, 2011-2013

»Tanja de Jager mặc đồ Christian Dior«, 2002

»Fukasawa Elisa mặc đồ John Galliano«, 2007

   
»Otsuka Nene mặc đồ Tuzigahana«, 1999

»Matsuyuki Yasuko mặc đồ Gucci«, 1997 

"Sakai Maki mặc đồ Jil Sander", 2008

"Karena Lam mặc đồ Jean Paul Gaultier", 2007-2008

"Kuroki Meisa mặc đồ Gucci," 2006
Biên tập: Navi

Nhận xét