Đã một năm rồi sao.
Kể từ ngày đó, tôi luôn nghĩ về vô vàn ký ức xuất hiện hide. Tôi nghĩ về, ghi nhớ, và nói với hide về chúng. Thời khắc đó, những kí ức quý giá này sẽ làm tôi đau đớn bất cứ khi nào tôi nghĩ về. Tuy nhiên, có lẽ bởi đã một năm rồi, tôi thấy chúng thật ấm áp trong tâm trí. Kể và chia sẻ những điều liên quan đến hide này với fan của anh, một năm trước, tôi chưa từng nghĩ là điều khả thi. Bây giờ tôi vẫn còn một chút bối rối, và tại đây, tôi sẽ chọn những kí ức vui vẻ. Cùng lúc, tôi sẽ nghĩ và cố gắng kể với tất cả mọi người.
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với hide là khi anh vẫn ở trong Saber Tiger. Band của anh và X làm một album tổng hợp cùng nhau, đó là lần đầu tiên tôi chơi trống cho hide. Trước đó, tôi đã xem vài màn biểu diễn của anh và nghĩ “ Màn biểu diễn thật khó tin làm sao!”. Tuy vậy, khi chúng tôi nói chuyện lần đầu tiên, tôi chỉ nghĩ “Mặt anh ta trông chả giống trên sân khấu tí nào”.
Chúng tôi chỉ giao tiếp ở mức xã giao. Cuộc nói chuyện tử tế bắt đầu khi X có buổi diễn, và anh đến.
Ở chỗ cầu thang, anh nói “Tôi là hide từ Saber Tiger”.
Tôi đã sốc và nói “Ế? Thiệt hả?”. Mặt anh ta lại khác lần nữa rồi.
Chúng ta trở nên thân thiết từ khi nào nhỉ? Tôi thực sự không nhớ nữa. Chúng tôi trở thành bạn thân tự lúc nào không hay, và sau đó bắt đầu thường xuyên đi chơi cùng nhau. Lần đầu tiên hide và tôi biểu diễn cùng nhau, tôi nghĩ đó vào khoảng “Explosion”. Hồi đó, tôi hay châm lửa trong một cái thùng. Một ngày, ngọn lửa bốc quá lớn, mà chỗ diễn thì quá nhỏ. Tất cả khán giả chạy ra ngoài hết. Mặt tôi, mặt hide, mặt tất cả mọi người đen thui.
Có vô vàn bí ẩn xoay quanh hide. Một trong số chúng vẫn tồn tại đến ngày nay là: vì một lý do nào đó, hide không muốn bất kì ai nhìn anh cởi trần. Khi ở sau cánh gà, chúng tôi thường tụ tập cùng nhau, vậy tại sao tụi này không được thấy phần thân trên? Nhưng, thật sự, tôi đã thấy phần thân dưới, nhưng chưa bao giờ thấy phần thân trên. Anh luôn bí mật thay đồ ở góc nào đó.
“hide, anh có lông ngực không vậy?”
Mặc dù tụi tôi đùa, nhưng trong buổi diễn, khi Toshi (nay là Toshl) bảo “cởi ra đi”, hide không bao giờ làm. Anh luôn bảo mọi người “cởi ra đi”, nhưng chính bản thân không cởi. Anh tuân theo luật riêng của mình.
Ngay cả khi tụi tôi đi bơi, anh vẫn mặc áo phông. Cảnh tượng thật kì quặc và đáng ngờ.
Nói về bơi, hide từng suýt chết đuối ở bể bơi nhà tôi tại LA. Anh đã say và tôi ném anh xuống. Bể nhà tôi thật ra khá sâu. Sau đó, anh vừa bơi vừa hét “Anh không chạm được dưới đáy...anh không bơi được…”.
...Trông không giống bơi lắm, giống đang chết chìm hơn…
À phải, “cuộc chiến đồ ăn” nữa.
hide luôn nghĩ rằng nếu đến một nhà hàng cao cấp và rất đắt tiền, mọi thứ ở đó đều ngon. Điều quan trọng nhất là, khẩu vị của anh có hơi lạ lùng. Làm gì có ai sở hữu vị giác chuẩn chứ? Từng có một tạp chí sử dụng câu hỏi này và nó trở thành tuyên bố gây tranh cãi.
hide lý giải “Nếu cậu trộn tất cả những món ngon, vậy không có lý nào chúng không ngon cả!" Ngay cả thận và đậu phụ trộn cùng nhau, hai thứ không hề liên quan gì, anh vẫn sẽ bảo chúng ngon.
Tôi bảo “Kỳ quặc thật”.
Ví dụ, tôi thích ăn pudding và nhím biển, nhưng chắc chắn chúng sẽ không ngon khi ăn cùng nhau. Cho dù đồ ăn ngon tới đâu, nếu bạn ăn cùng thứ không liên quan, nó sẽ không ngon chút nào. À nhưng mà, khi hide say, anh sẽ không biết đang ăn cái gì, anh sẽ ăn mọi thứ. Cho nên...cuối cùng thì, chúng tôi không biết tửu lượng hide tốt hay kém nữa. Tôi nghĩ là không. Anh rất dễ say và hay đập phá sau đó. Nhưng tôi là người duy nhất cản được anh ta.
Tôi hay nhận cuộc gọi từ quản lý "Yoshiki đến đây, hide lại phát điên nữa rồi."
Và tôi sẽ đến nơi mà hide uống.
"hide ơi~~"
Anh sẽ đáp lại ngay tức khắc.
"Vâng" Rồi anh dừng lại và hỏi "Ôi, anh đã làm gì vậy?"
Không chỉ vị giác tồi, thị lực cũng kém nữa. Anh luôn bảo "Anh không lái xe buổi tối được".
Hồi còn ở X, hide và tôi là người duy nhất biết lái xe. Khi tụi tôi còn trong giới Indies, tôi và anh thay nhau lái. Nhưng anh không thể lái vào ban đêm, mà ban nhạc chủ yếu di chuyển từ nơi này đến nơi khác khi trời tối. Vì thế, tôi toàn cầm lái và chúng tôi thường xuyên cãi nhau vì vụ này.
À, có một thời gian hide phát cuồng với mũ.
Tôi không nhớ đó là concert nào, sau buổi diễn, chúng tôi trở về khách sạn, và chuông báo cháy vang lên.
"Chuyện gì xảy ra?". Khi ra ngoài, tôi thấy hide cầm bình cứu hỏa và la hét "Mũ anh mất rồi!"
Từ đó về sau, tôi trông coi mũ hide như nhạc cụ. Trước buổi diễn tôi sẽ hỏi "hide, anh vẫn cầm theo mũ chứ?"
Có một lần chúng tôi đến Shibuya, tôi hỏi anh "Mũ của anh đâu rồi?"
"Đây. Này, hãy viết một bài hát về mũ đi". Và rồi anh vừa đi vừa hát "Mũ tôi thế này, mũ tôi thế kia…"
Một người kì quặc.
Phải, chuyện kể ra nhiều lắm. Nhưng nếu cứ tiếp tục thì cả tháng cũng không hết được. Nhưng trên hết, những kí ức sâu đậm nhất vẫn là những điều mà hide, tôi, các thành viên và fan chia sẻ cùng nhau. Những ký ức đó quá đẹp đẽ, đó là lý do tại sao chúng càng buồn hơn. Nhưng, chúng làm nên tôi ngày hôm nay, sức mạnh để sống tiếp mỗi ngày. Gửi đến những fan đã tạo ra những kí ức này với chúng tôi, và đương nhiên hide nữa…
Cảm ơn rất nhiều.
* Gửi đến mọi người ca khúc Without You, nội dung được cho là dành tặng hide. Theo quyển hồi kí của Yoshiki, Without You đã được sáng tác ngay sau khi hide mất, dự tính do người khác hát; tuy nhiên quá trình thu âm liên tục dừng lại vì Yoshiki khóc suốt và chú cũng nhận ra rằng Toshl hát mới có ý nghĩa.
Bài hát được đưa vào album Eternal Melody II (2005) dài hơn 15 phút dưới dạng nhạc giao hưởng không lời. Đến khi X Japan tái hợp, ca khúc mới được trình diễn chính thức với phần lời hoàn chỉnh.
Nhận xét
Đăng nhận xét