Truyện ngắn "Gái bán hoa" của Hayama Yoshiki

Truyện ngắn “Gái Bán Hoa” (Imbaifu) của Hayama Yoshiki (1894-1945) thường được coi là một trong những tác phẩm quan trọng hơn của văn học vô sản Nhật Bản, một thể loại phát triển mạnh mẽ vào những năm 1920 và đầu những năm 1930, cho đến khi cuối cùng bị dập tắt bởi nhà nước. Tác phẩm được đăng trên tạp chí văn học cánh tả Bungei Sensen (Mặt trận văn học) vào năm 1925, câu chuyện nằm trong số những tác phẩm tiểu thuyết vô sản sớm nhất và phổ biến nhất ở Nhật Bản. Nó được đánh giá cao không chỉ vì sự nổi tiếng mà còn vì Hayama là một nhà văn vô sản thuộc giai cấp công nhân.

Mặc dù ông từng có một thời gian ngắn làm phóng viên cho một tờ báo ở tỉnh Nagoya, Hayama đã bắt đầu cuộc sống của mình như một người lao động, làm một số công việc phù hợp với túi tiền, bao gồm cả thủy thủ buôn và công nhân xây dựng. Những năm đầu tiên cũng là khoảng thời gian cực kỳ khó khăn đối với ông, thời gian mất việc làm, vào tù vì hoạt động công đoàn và cái chết của các đứa con. (Trong số bốn đứa con đầu tiên, không một đứa nào sống sót đến năm 6 tuổi.) Nhưng chính những năm trong tù, ông đã viết tiểu thuyết đầu tiên của mình, bao gồm cả truyện ngắn “Gái Bán Hoa.”

Những lời khen ngợi dành cho "Gái Bán Hoa" liên tiếp xuất hiện. Nhà phê bình Ema Shþ viết trên tờ nhật báo Yomiuri được phát hành đại chúng, tuyên bố rằng câu chuyện không chỉ phản ánh tốt về văn học vô sản, “đây là một trong những viên ngọc quý của bối cảnh văn học năm nay.” Tác phẩm đã được xuất bản vào năm 1926 với tư cách là truyện đầu đề trong tuyển tập truyện ngắn của Hayama. Đối với Hayama, sự công nhận này đã đánh dấu mở đầu cho sự xuất hiện hàng loạt của tiểu thuyết vô sản. Ví dụ, một năm sau đó, ông đã tìm thấy các nhà xuất bản chính thống cho phép ra mắt khoảng 30 tác phẩm, cả truyện ngắn và tiểu thuyết. Đây là thời kỳ mà tiểu thuyết cánh tả, nếu không muốn nói là thống trị, là một thế lực đáng kể trong thế giới văn học Nhật Bản. 

Hayama Yoshiki (1894-1945)

Độc giả của "Gái Bán Hoa" ngày nay hiện đã ít đi nhiều, nhưng gần 80 năm sau khi xuất bản, nó vẫn được in dưới dạng bìa mềm và một lượng tìm kiếm trên Google cho thấy tác phẩm này là một yếu tố quan trọng trong các khóa học đại học ở Nhật Bản. Hayama đã tạo ra một lượng lớn tiểu thuyết trước khi ông ngừng viết trong Chiến tranh Thái Bình Dương, mặc dù vào thời điểm đó, ông đã không còn được coi là một nhà văn vô sản trong ít nhất một thập kỷ. Ông không chỉ quay lưng lại với chủ nghĩa Mác, mà còn áp dụng các đặc tính thống trị của chủ nghĩa đế quốc thời đó, tham gia các hoạt động của Đại hội Nhà văn Đông Á năm 1942, và ra đi vào năm tiếp theo với tư cách là một người thực dân cho nhà nước bù nhìn Mãn Châu Quốc của Nhật Bản. Hayama qua đời vào năm 1945 ngay sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, khi ông đang cố gắng trở về nước.

Hayama được cho là đã đọc Dostoyevsky, Gorky, và các nhà văn Nga thế kỷ 19 khác và đưa những ảnh hưởng như vậy vào trong "Gái Bán Hoa", nhưng một nhà phê bình đã gợi ý rằng đây là một tác phẩm hiếm hoi có thể ít ảnh hưởng từ ero-guro (gợi cảm và bạo lực) như là một phần quan trọng của văn hóa đại chúng Nhật Bản vào thời điểm đó.

Không giống như các tác giả vô sản điển hình, Hayama cũng được khen ngợi vì lối viết dễ tiếp cận, thỉnh thoảng khá tự do, và khả năng kể chuyện, chẳng hạn như trong “Gái Báa Hoa”, một nhà phê bình khác gọi là “một vẻ đẹp như mơ.”

Hayama coi cô gái bán hoa của câu chuyện là một người phụ nữ đáng thương bị hệ thống bóc lột, chứ không phải bởi tay ma cô, bản thân một thuật ngữ mà tác giả sẽ không nghi ngờ gì khi xác định người đàn ông đã mang khách hàng của cô ta, và bản thân anh ta được hình dung là một kẻ bị bỏ rơi của chế độ tư bản. Để tạo thêm sự đáng thương và cảm giác bị bóc lột của mình, Hayama đã đặt thêm bệnh ung thư do quan hệ tình dục gây ra.

Nhiều thế hệ nhà phê bình đã xếp truyện ngắn của Hayama là đại diện cho tiểu thuyết vô sản, thường viện dẫn phân tích cánh tả về giai cấp vô sản được cá nhân hóa như một gái điếm bị tư bản bóc lột. Tất nhiên, có một cái nhìn ít thiện cảm hơn khi bác bỏ tác phẩm như một câu chuyện ngụ ngôn về ý thức giai cấp và coi nó đơn thuần như một tác phẩm La Mã giàu trí tưởng tượng kỳ lạ được viết bởi một người đàn ông đã tận mắt trải nghiệm cuộc sống được cho là tự do và phong khoáng về tình dục của một thuyền nhân đi buôn bán. Trong cả hai trường hợp, "Gái Bán Hoa" đã đảm bảo vị trí của mình trong lịch sử văn học Nhật Bản như là tác phẩm hư cấu đầu tiên do công nhân viết về thời đại vô sản nhộn nhịp, nhưng ngắn gọn, đạt được mức độ phổ biến đáng kể với nhiều tầng lớp xã hội.

LỜI TÁC GIẢ

(Bản dịch này được dịch giả Lawrence Rogers ra mắt trong "Nghiên cứu và bình phẩm văn học Châu Á" năm 2004, dựa trên tạp chí Shðgakukan, số 39, xuất bản năm 1989. Vì trong suốt một thời gian dài bị kiểm duyệt, nhiều từ không phù hợp trong tác phẩm đã bị cắt bớt.)

Tác phẩm này ra đời là nhờ vào thiện chí của Sato Otoji, quản giáo của nhà tù Nagoya.

Ngày 6 tháng 7 năm 1923.

1

Nếu ai đó hỏi tôi về những gì tôi sắp viết ra đây - “Này, nó có thực sự xảy ra hay chỉ là tưởng tượng? Thứ quái quỉ nào đã truyền cảm hứng cho câu chuyện này vậy?" - Tôi khó dám chắc đó là cái này hay cái kia. Bản thân tôi đã kết luận về câu hỏi cho sự việc này rằng tôi đã trải qua một điều gì đó khủng khiếp, rồi tự hỏi liệu tất cả chỉ đơn giản là ảo giác, hay chỉ là điều tôi tưởng tượng ra, nếu không thì tôi đã...

Trong suốt 10 năm ký ức tò mò này - tôi vẫn không biết đó có phải là thực không, thứ đã khắc sâu vào con người tôi một cách không thể xóa nhòa trong từng chi tiết nhỏ và tỉ mỉ hơn bao giờ hết. Tôi không cố gắng bào chữa cho bản thân; Tuy nhiên, những điều kỳ lạ của thế giới mà chúng ta đang sống này hoàn toàn không thể diễn đạt được bằng bút và mực, chúng còn to lớn hơn so với những thứ có thể viết ra. Ví dụ, có bao nhiêu người đã xuống mồ mà không nói hay viết một lời nào cho ai, họ vẫn còn ấp ủ trong lòng - hoặc bản thân họ đã quên mất vô số sự việc bí ẩn được giấu kín? Thực tế là thậm chí tôi đã hết lần này đến lần khác, gặp phải vô số điều thật sự xa lạ gấp trăm lần, và càng khó tin hơn những gì tôi sắp viết ở đây bây giờ. Và những điều đó thú vị hơn nhiều, và mang ý nghĩa của một loại hình, nhưng vì một lý do nào đó, dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể viết chúng ra trên giấy. Ngay cả khi có bị kiểm duyệt cũng không vấn đề gì vì cũng vô ích thôi, tôi không thể viết về chúng, kể cả viết trong thầm lặng.

Tuy nhiên, tôi đã cố gắng viết một đoạn mở đầu dài dòng và tẻ nhạt.

***

Khi tôi vẫn là một thanh niên phóng túng. Tất nhiên, bộ quần áo duy nhất của tôi là chiếc quần yếm công nhân mà các thủy thủ thường mặc. Tôi vừa mới trở về sau chuyến ngao du đến châu Âu vài tuần trước. Con tàu đã cập vào bến cạn.

Tôi đã uống rất nhiều. Đó là một ngày nóng toát mồ hôi, một buổi tối tồi tệ vào cuối tháng Bảy, đúng vậy, vào khoảng năm 1912, tôi nghĩ vậy. Này bạn đọc, đây không phải là phiên điều trần trước khi xét xử, vì vậy vui lòng không thúc ép tôi kể từng chi tiết.

Trời oi bức, nóng nực và ẩm ướt, và tôi đang đi bộ dọc theo một lối đi rất đẹp với những rặng cây xanh. Đây là bến tàu Yankee của Yokohama, vì vậy sẽ có rất nhiều người ngoại quốc nào đó đi dạo quanh mình. Khi đi dọc theo nơi đây, tôi hoàn toàn quên mất mình thuộc tầng lớp nào - Minpei (dân quân), hay thường dân là biệt danh của tôi - và tôi cũng quên rằng một số người có thể thấy một cái tên gọi như vậy mang tính xúc phạm.

Đứng như bạn tưởng tượng, nhiều người nước ngoài bước đi trong bộ quần áo lịch sự mà họ thích thú. Cho dù tôi có viển vông đến đâu hay có cố gắng lấy hết can đảm của mình đến mức nào, bạn cũng không thể ngờ rằng tôi đã có thể tiếp cận những phụ nữ trẻ Nhật Bản. Tùy ý bạn nghĩ, tôi đi dạo cùng họ trên con đường dành cho người đi bộ, nói một cách đơn giản, giống như bên trong cửa sổ trưng bày của cửa hàng bách hóa tráng lệ. Ngại ngùng mà nói thì tôi đang rất muốn để họ nhìn vào chiếc quần yếm công nhân của mình, còn đầu tôi ngẩng cao và hai tay đút túi.

Nên nhấn mạnh ở đây rằng nếu tôi nhận thức rõ ràng về bản thân vào thời điểm đó, thì tôi sẽ không bao giờ cố làm trò hề. Không còn nghi ngờ gì nữa, hình như tôi có một suy nghĩ gì đó khác lạ trong đầu, nhưng về cái suy nghĩ này, ngay cả khi tôi đột nhiên nhận thức được nó, rồi tự hỏi mình đã nghĩ đến cái quái quỷ gì vào thời điểm đó. Tôi không thể nhớ lại được, bạn có thể nói rằng suy nghĩ của tôi đã quay cuồng trong đầu nhanh đến mức giống như cánh quạt đang quay vậy. Nhưng vào thời điểm đó tôi dường như không có chút biểu hiện nào như thế này.

Tôi dường như đang bước đi rất tự tin, nhìn một cách khách quan thì mặt tôi khá trơ trẽn và có phần nóng nảy. Hơn hết, tôi cứ đi qua đi lại cùng một chỗ, tự làm hài lòng bản thân như một khách hàng hạng nhất đi dọc theo boong tàu.

Đèn đường đã bật sáng, trời càng lúc càng tối. 

Tôi đến ngã ba ở cuối con phố chính, là nơi có đường ray xe lửa duy nhất, hướng kia rẽ về công viên, hướng còn lại rẽ về khu phố Tàu. Nếu không có ai đó ở đó làm tôi giật mình, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra mình đang ở một góc ngã ba. Tuy nhiên, ở đó có một người đàn ông này, gã là người đã tiếp cận tôi và phá hủy niềm tin mà tôi đã ấp ủ cho đến lúc đó, rằng không một linh hồn sống nào trên thế giới này đáng để tôi chú ý cả.

"Này nhóc!" Người đàn ông từ đâu nhảy ra và lao xuống trước mặt tôi, đến mức hai chúng tôi suýt húc đầu vào nhau.

"Trông tự mãn nhỉ?" hắn ta hỏi với một nửa câu thì thầm, giọng của hắn bị bóp nghẹt, gần giống một tiếng rên rỉ bóp nghẹt từ ruột.

Tôi đứng ngây người, dán mắt vào một chỗ. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột; Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của người đàn ông, nhỏ và nhớp nháp giống một con sên. Tôi không biết hắn ta muốn gì ở tôi. Cho dù bạn có né hắn ta như thế nào, hắn ta chắc chắn không phải kiểu phụ nữ hay theo đuôi.

"Chuyện gì vậy!?" Tôi đột nhiên hét lên. Khi tôi đang nói, hai người đàn ông chạy ra như chuông đồng triệu tập và mỗi người giữ một cánh tay của tôi. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc đang vận động.

Chúng có đến ba người. Đúng là không dễ dàng! Mình nên bay tới đá thằng nào trước đây? Nếu mình không nhanh hơn chúng, mình sẽ thua mất. Mày nghĩ cách đi, sau đó thực hiện nó! Được không, Minpei?

"Này nhóc!" Ốc sên lùi lại một bước nói, "Cậu có muốn mua vui gì đó một chút trước khi quay lại công việc không, kiểu sở thích của những chàng trai trẻ ấy?"

“Các người đang nói cái quái gì vậy? Làm sao tôi có thể hiểu được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra? Khi các người đã có một thỏa thuận nào đó, các người phải nói ra thì tôi mới trả lời được chứ. Nếu muốn đánh nhau thì đánh, còn muốn cướp thì cướp đi."

“Thì cậu chưa biết gì mà. Tôi cũng chẳng mong cậu hiểu đâu vì chuyện chưa đến. Cơ mà cậu có 2 yên không nhỉ?”

Tôi thọc tay vào túi và lấy hết số tiền mình có ra cho chúng xem. Tôi đã cắt giảm việc uống rượu ở quán bar khi quyết định rằng mình không thể uống được nữa. Vì vậy, tổng thể tôi có khoản tiền lẻ tầm bảy mươi hoặc tám mươi yên.

“Được, cậu có nhiều hơn tôi tưởng. Đây, tiền đi xe,” hắn ta nói, chỉ để lại cho tôi một đồng 10 yên duy nhất. Tôi đã bị trấn lột.

"Thấy sao?" Ốc sên hỏi, "Muốn đi không?"

"Tôi vừa mới trả lệ phí, phải không?"

“Lối này,” một gã nắm cánh tay phải của tôi, kéo về đằng trước.

Tôi đã có cảnh giác. Chúng có tận ba người, và nếu tôi chỉ có 50 yên hoặc gần chừng đó thì chúng sẽ cho tôi xem cái gì? Và chúng còn giữ tiền trước nữa. Nếu vào thời thơ ấu, tôi nghĩ nếu mình thực sự sẽ có thể nhìn thấy một thứ gì đó, thì thứ tôi có khả năng thấy chỉ là những vì tinh tú. Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi nghi là những kẻ này đã theo dõi trước khi tôi chạm mặt Ốc sên.

Tuy nhiên, dù muốn hay không, tôi vẫn được chiêm ngưỡng một thứ tương đương với số tiền tôi đã trả, điều này hoàn toàn không sai. Tôi sẽ khôngđược  nhìn thấy các vì sao. Hai trong số những người đàn ông đi về phía khu phố Tàu. Đường phố nơi đây nối nhau những ngôi nhà bằng gạch cũ kỹ, dường như chúng được xây dựng ngay khi Nhật Bản bắt đầu giao thương với nước ngoài. Khu vực này có bầu không khí kỳ lạ mà người ta thường thấy ở các quận Tàu ở Hồng Kông hoặc Calcutta (thành phố Kolkata, Án Độ ngày nay). Về cơ bản, kiến ​​trúc nơi đây tệ đến mức tôi không thể phân biệt được đâu là nhà ở hay nhà kho. Cả hai người rẽ vào một vài góc, sau đó họ đi qua một cánh cổng cạnh một ngôi nhà ở góc đường. Ngôi nhà này cũng là một câu đố; bạn không thể biết liệu có ai sống trong đó hay không. Nhìn từ hướng và khoảng cách chúng tôi đã đi, tôi đoán chúng tôi đang ở con đường phía sau bên cạnh con phố chạy dọc theo bờ sông, nơi mà khoảnh khắc trước khi tôi đi loanh quanh như một con công đang bị kéo lê.

Một bên cánh cổng chúng tôi đi qua đã bị kẹt do gỉ sét, bên còn lại chỉ mở ra đủ để một người vào. Chúng tôi đã phải đi ngang một núi rác ngay khi vừa bước vào. Bạn không thể biết liệu đống rác đó đã được mang vào từ đâu đó bên ngoài hay từ bên trong đem ra. Dưới đống rác là một thùng rác bị đè bẹp bởi sức nặng, nhưng vẫn còn nhiều rác hơn được chất đống trên đỉnh. Tôi cảm nhận được một điều ngay khi chúng tôi đi qua cánh cổng: căn nhà và cánh cổng không ăn nhập với nhau, một cánh cổng lẽ ra phải là cổng cho một ngôi nhà cụ thể. Ba con đường giống như đường hầm chạy qua đống rác trong một khu đất trống chỉ có tám thước vuông.

Hai trong số những con đường này như những lối đi ẩn, một con đường giống với con đường phía trước, con đường kia dẫn ra phía đằng sau, một con đường nữa dẫn thẳng ra phía trước, con đường còn lại rẽ trái - con đường thứ ba; Tuy nhiên, con đường thứ ba chạy thẳng về phía bên phải của chúng tôi khoảng 9 mét, sau đó ở một góc 45 độ đến một kiến trúc được bảo vệ như ngân hàng, nhưng đây là một công trình bạn sẽ không bao giờ tìm thấy trên bất kỳ con phố chính nào. Một lối đi bám sát tường như một con dơi. Nếu là ban ngày thì sẽ chẳng có gì đáng chú ý, chỉ đơn thuần là lối thoát hiểm được xây bên tường nhà kho, chẳng có gì đáng quan tâm cả, nhưng giờ tôi rùng mình như thể ai đó đang ghì lưỡi dao mổ xuống ngực mình.

Tôi đã có một linh cảm. Một khi tôi leo lên những bậc thang chênh vênh này, tôi sẽ vào nhà kho. Khi tôi đã vào bên trong, mọi thứ sẽ được sắp xếp để tôi không có cách nào thoát ra, và ở đó tôi sẽ thấy có một nhà máy sản xuất thuốc Lục Thần như ở Trung Quốc. Trong đầu tôi không nghi ngờ gì rằng lá gan của mình sẽ bị cắt ra để tạo những viên thuốc đó.

Tôi xem xét kỹ lưỡng phần trên cùng của tòa nhà để xem có đường dây điện nào được nối ra khỏi đó không. Có lẽ sẽ có một dòng điện không giết được bạn, hãy để họ cắt bỏ lá gan đang co giật khi bạn vẫn còn sống. Bởi vì những viên thuốc Lục Thần mà họ làm ra có lẽ sẽ không hiệu lực. Suy nghĩ của tôi chạy khi leo lên cầu thang. Tuy nhiên, viên thuốc Lục Thần là một phương pháp chữa bệnh kỳ diệu có thể giúp bạn trở về từ cõi chết, trong giai đoạn sản xuất ban đầu, nó sẽ kháng lại sự phục hồi và duy trì sự sống. Lý do duy nhất và ưu tiên cho sự tồn tại của nó và - nghịch lý thay - chỉ bằng cách mổ xẻ tôi là nó có thể ra đời. Nếu vậy, tôi tự hỏi mình, vậy thì những viên thuốc Lục Thần này có thể được ví như cái gì? Và tại sao chúng lại cần thiết? Chúng không phải là hiện thân chính xác của cấu trúc xã hội ngày nay sao? Điều này không giống với việc lấy đi sự sống của giai cấp vô sản để giai cấp tư sản có thể sống sao? Nhưng bây giờ chúng tôi bước lên sân khấu.

2

Đó là một căn phòng kỳ lạ, có cảm giác như bạn ở bên trong một cái thùng cá mòi, một nơi ẩm thấp bốc mùi mốc và không có thứ gì, chỉ có trần thấp, sàn và bốn bức tường. Giữa phòng có một ngọn đèn đơn sáng mờ, treo lơ lửng như chiếc lá mắc vào mạng nhện. Máy tấm ván lót sàn chắp vá được trát xi măng ở khắp mọi nơi. Không có bàn, không có ghế. Nó nóng và ẩm một cách dã man; toàn thân tôi chảy mồ hôi như bị áp xe chảy mủ, vậy mà không hiểu sao, tôi cảm thấy lạnh toát ở đâu đó. Và bên cạnh mùi nấm mốc, một mùi hôi thối đặc biệt khó chịu thỉnh thoảng xộc vào mũi tôi. Mùi hôi dường như hiện hữu như một làn sương mù lơ lửng trong không khí.

Căn phòng rất lớn, bằng cả trăm cái chiếu tatami, và dưới ánh sáng của thứ trông giống như một chùm đèn năm ngọn nến, nó còn tối hơn cả một phòng giam. Tôi đứng một lúc ở lối vào khi mắt tôi thích nghi được với bóng tối. Trong một góc của căn phòng mà tôi đã cho rằng có thứ gì đó mà mình không nhìn thấy rõ. Nó dường như được nâng lên, cố định bởi nắp hộp bia hoặc những thứ tương tự. Ở một bên, một phần mà cái nắp không che khuất hoàn toàn lộ ra được một chút những gì đằng sau. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể hiểu nó là gì. Dù chuyện có thế nào, tôi đã đứng ở một khoảng cách xa với nó và còn khá tối. Tôi căng mọi dây thần kinh trong cơ thể để nhìn chăm chăm vào vật đó.

Tôi bắt đầu run và không thể tự đứng bằng hai chân nữa. Tôi dựa lưng vào bức tường đằng sau. Đôi chân cứng đờ và run rẩy, tôi kìm nén mong muốn được ngồi xuống ngay chỗ mình đang đứng. Mắt tôi đã quen hơn nhiều với bóng tối, và tôi nhận ra rằng thứ nhô ra từ dưới lớp vải che phủ là nửa thân dưới của một con người đang trần truồng. Đây là phần không cần thiết của viên thuốc Lục Thần đã được chiết xuất!

Một cơn tuyệt vọng đột nhiên trỗi dậy trong tôi. Nhiệm vụ của tôi là phải bỏ đi khỏi những người đàn ông đã đưa tôi đến đây. Hơn cả một nhiệm vụ, nó đã trở thành một mệnh lệnh tuyệt đối. Tôi lén lấy con dao thủy thủ của mình trong túi áo khoác và nhìn tên lưu manh đứng cạnh, rồi chờ đợi cơ hội. Hắn ta tất nhiên cũng đang theo dõi tôi. Đột nhiên hắn phá vỡ không khí im lặng.

“Đi qua đó đi,” tên lưu manh nói khi bắt đầu đi xuống cầu thang. “Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi sẽ trông chừng."

Đầu óc tôi quay cuồng như thể mình đã chết trong cơn say và lồng ngực tôi càng thêm kích động. Đầu óc và các khớp khiến tôi đau đớn như thể mình vừa nhận được một nhịp đập.

Tôi từ từ tiếp cận cơ thể đó. Mỗi bước tiến gần, mùi hôi thối bốc lên xộc vào lỗ mũi của tôi. Đúng như tôi đã nghi ngờ, đó là một xác chết. Sau đó, tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt. Nhưng một xác chết biết thở - điều đó thật nực cười. Tuy nhiên, nó thực sự giống như đang thở. Cứ lặp lại như vậy, hơi thở yếu ớt này đã đi vào mang nhĩ để chơi trò lừa gạt tâm trí tôi, nhưng đó là những gì tôi cảm nhận được.

Cái xác đang thở dài.

Và đồng thời tôi bị thu hút với cảm giác rằng tất cả những gì trong dạ dày của mình đang trào ngược lên cổ họng. Tuy nhiên...

Tuy nhiên, mọi thứ bây giờ đã ở trước mắt tôi.

Cảnh tượng trước mắt tôi vô cùng tàn nhẫn. Phía sau nắp hộp bia là một người phụ nữ 22 hoặc 23; cô ấy hoàn toàn khỏa thân. Cô nằm trên một tấm chiếu tatami mục nát. Đôi vai cô ấy nhấp nhô theo từng nhịp thở mà dường như cô đang vắt kiệt sức mình, như thể đó là hơi thở cuối. Đống bầy nhầy vương vãi từ vai cho đến gối mà dường như cô đã nôn ra khi vẫn cố ăn, xen lẫn là những vết máu đã sẫm màu. Tóc của cô ấy cũng đã bị dính chặt do đống nhầy đó. Và [sáu ký tự bị xóa] của cô ấy đã bị mắc kẹt với [sáu ký tự bị xóa]. Một mùi hôi thối bốc lên từ trên đầu và chân tay của cô ấy tỏa ra mùi hôi thối đặc trưng của những khối ung thư. Mùi thối bất thường này đến mức tôi nghi ngờ rằng phổi của con người không thể chịu được nó. Đôi mắt cô ấy mở to và đôi đồng tử dường như dán chặt vào tôi, nhưng có lẽ chúng không nhìn thấy gì. Tất nhiên, cô ấy cũng tỏ ra không biết tôi đã đứng cắm rễ ở đó, nhìn cơ thể đang trần chuồng của cô. Tôi đứng dưới chân cô ấy, sững sờ trước cảnh tượng này. Khi tôi đứng yên đó, những suy nghĩ đấu tranh, xa xăm và cùng lúc tràn ngập tâm trí tôi: Đây là một con người đáng thương; một người phụ nữ đáng thương.

Giống như hai thấu kính bất động, mắt tôi hướng nhìn lên cái xác. Và thật phù hợp để gọi đó là một xác chết. Tôi có một lời thú nhận phải nói ra, một lời thú nhận thực sự đau đớn. Nếu điều xảy ra trước mắt tôi không phải là một phụ nữ khỏa thân mà là một người đàn ông khỏa thân, tôi nghi rằng mình sẽ đứung một hồi lâu hoặc tâm hồn tôi sẽ cảm thấy bất an.

Tôi đã đạt đến đỉnh điểm của sự phấn khích, một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Tôi đứng đó trố mắt nhìn, đã trả “hai yên” cho “những thú vui mà chàng trai trẻ hay thích.” Và gã kia đã nói với tôi trước khi rời đi là tôi có thể làm bất cứ gì mình muốn.

Tất nhiên, bạn không thể mong đợi cô ấy phản kháng lại. Gái mại dâm đã bị tước bỏ quyền chống trả hợp pháp của họ, nhưng ở đây thứ bị tước đoạt là quyền đánh trả lại. Và để thỏa mãn tình dục, cô ấy thậm chí còn được hơn cả việc ái tử thi. Nếu bạn có ý kiến gì, thì người cô ấy vẫn còn ấm. Và tệ hơn, tôi là một người đi biển và còn non trong việc gạ gẫm, vì vậy tôi luôn vật vã vì điều đó. Như lời Ốc sên nói, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Và không nghi ngờ gì khi đã có hơn một hoặc hai chàng trai trẻ được đưa đến đây như tôi đã và đang. Tôi không biết cụ thể âm hộ cô ấy như thế nào, cũng không thể chắc chắn rằng mỗi cái đã thu hẹp lại ra sao sau khi bị giãn ra. Thay vào đó, cái phanh của một người có xu hướng không hoạt động tốt trong tình huống này.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi cũng đốt lửa cho một đoàn tàu suy nghĩ khác đang chạy trên con đường song song.

Cô gầy như một chiếc chân nến rơi trên một cái vỉ nướng nóng hổi. Mái tóc mà bạn mong đợi đáng lẽ phải tươi trẻ như độ tuổi cô ấy thì giờ là ổ quạ nhuốm đầy rác rưởi và máu, như một chiếc chổi lông cứng vứt đi. Cô ấy đã thực sự phí phạm tuổi trẻ và chỉ còn da bọc xương.

Một người phụ nữ đã phải vật lộn từ thời thơ ấu với tất cả những khốn khó của cuộc sống, bán đi sức lao động cuối cùng của mình, nhưng cô vẫn sống bằng cách bán thứ mà một người phụ nữ không nên bán - đức hạnh.

Giống như những viên thuốc Lục Thần phải dùng đến mạng sống mới có thể tạo được nó, và giống như tất cả những người vô sản khác, cô ấy đã không được đánh trả, hủy hoại cơ quan sinh dục và dây thần kinh để có thể lấp đầy cái bụng của mình. Cô ấy đã tự hủy hoại bản thân để sống. Không có cách nào khác.

Cô ấy chắc hẳn đã nghĩ gì đó với những dòng suy nghĩ này.

“Chị rất muốn làm việc! Nhưng sẽ không có ai tuyển dụng chị cả. Lá phổi này đã bị hủy hoại vì hít phải khí thải bông gòn trong một nhà máy có không khí quá thấp và nhiệt độ quá cao. Chị đã bị trả về vì hết giá trị và không thể làm việc được nữa. Nhưng họ không thể sử dụng chị ở bất cứ nơi nào khác, mặc dù thực sự là chị và bà mẹ lớn tuổi không thể tiếp tục sống nếu chị không có việc làm”.

Tại thời điểm đó, cô đã dành nhiều ngày tiếp theo lang thang trong thành phố để tìm việc, đi từ nhà máy này sang nhà máy khác. Tuy nhiên, cô đã không tìm thấy gì.

"Chị sẽ bán sự trong trắng của mình."

Chẳng phải lúc đó cô đã rút cạn đi giọt sinh khí cuối cùng của mình rồi sao? Và rồi cuối cùng phát hiện ra rằng mình không còn có thể làm bất cứ công việc gì nữa. Và bây giờ, cô nằm ở đây, từ bỏ mọi hi vọng sống và cái chết trực chờ.

3

Bây giờ tôi muốn biết liệu cô ấy có còn nói chuyện được hay không. Tôi xấu hổ khi nói ra điều đó, nhưng tôi hoàn toàn không thể kìm nén mong muốn hỏi xem cô ấy có còn muốn sống nữa chứ. Nói cách khác, tôi muốn biết điều gì xảy ra trong tâm trí của một người khi ở trong tình trạng như cô ấy. Lấy hết can đảm của mình, tôi tiến lại gần hơn, ngồi xổm xuống dưới chân cô, không rời mắt khỏi phần cơ thể. Đôi mắt của cô cũng dõi theo khi tôi tiến lại gần hơn. Điều này làm tôi ngạc nhiên và tôi đã đỏ mặt vô cùng. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ rằng đôi mắt cô dõi theo chuyển động của tôi có thể chỉ là do tôi tưởng tượng, vì vậy tôi đã vẫy tay qua lại trước mắt như một bác sĩ thường làm khi ai đó sắp chết.

Cô chớp mắt. Cô ấy có thể nhìn thấy. Và nhịp thở của cô gần như bình thường. Đứng dưới chân, tôi đột nhiên cảm thấy sức lực của mình cạn kiệt và ngồi xổm xuống.

Cô ấy nói.

"Nhẹ nhàng với chị thôi nhé?"

Giọng cô yếu ớt, những lời nói đó nghẹn lại, nhưng đó không phải là lời nói của một người sắp chết. Đôi mắt cô như muốn nói với tôi rằng tôi làm gì cũng được, miễn là tôi nhẹ nhàng.

Tôi đã phẫn nộ, cực kì tức giận. Tôi quyết tâm nghiền nát ba con sên đang bóc lột một phụ nữ trong tình trạng như vậy.

"Có vẻ như ai đó đã đánh chị rất đau nhỉ."

Tôi nhanh chóng liếc nhìn ra ô cửa.

"Chị có bị ai đó ngược đãi không?"

Bên ngoài trời tối đen như mực. Căn phòng phẳng lặng, rộng lớn một cách kỳ lạ giống như vỏ kính của một chiếc đèn lồng sương khói.

"Chị đã như thế này ở đây bao lâu?" Tôi hỏi, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Tôi đang cúi xuống dưới chân cô ấy, nên cô ngừng nhìn tôi và nhìn chằm chằm lên mái nhà phía trên đầu.

Tôi sợ hãi rằng đôi mắt của cô sẽ nhìn thấy tôi. Thực ra mà nói, lúc đó tôi là một thanh niên anh dũng và tốt bụng của đất nước. Đó chính là tôi, từ thể xác và tâm hồn, vì vậy tôi không muốn cô ấy nhận ra rằng mình đã thay đổi [hai ký tự bị xóa] của cô trong cái nhìn đầy nhức nhối của tôi. Tại sao chỉ có ánh nhìn là tôi không thể làm chủ được?

Nếu cô ấy biết được nơi tôi đang nhìn, cô chắc chắn sẽ kết luận rằng rốt cuộc tôi cũng giống như bất kỳ thằng đàn ông nào khác. Nếu điều đó xảy ra, tôi sợ rằng hành vi và lý trí anh hùng, nhân đạo của tôi lúc này sẽ không thể chống lại sự sụp đồi của chính họ. Tôi đã rất xấu hổ.

Người phụ nữ này đang khơi gợi không một chút hứng tình nào đó trong tôi. Sẽ là một sai lầm khi bông đùa với những suy nghĩ như vậy. Tôi đang nhìn cô ấy. Đúng là tôi đang nhìn, nhưng tác hại của việc này là gì? Đây là những lời bào chữa mà tôi tự đưa ra.

Vì cô ấy là phụ nữ, tôi không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy bị thôi thúc. Nhưng điều đó không bao giờ có thể xảy ra trong tình huống thế này. Người phụ nữ này chỉ còn da bọc xương. Và cô sắp đi đến nơi an nghỉ vĩnh hằng của mình. Tôi sẽ hỏi người đồng hương đáng thương này của tôi xem những thứ tàn bạo, loại hành vi đáng xấu hổ nào mà những người đàn ông bước vào căn phòng này đã thực hiện. Và tôi muốn nói với cô rằng hành vi của họ thật đáng ghê tởm và để thể hiện phẩm chất đạo đức của tôi.

Đúng lúc, cô ấy thì thầm trả lời câu hỏi của tôi. “Cậu có một số câu hỏi muốn hỏi chị à? Người chị sẽ rất đau khi nói chuyện, nhưng nếu cậu không định làm gì, thì chị cũng không ngại nói một chút."

Mặt tôi đỏ như màu củ cải.

Chết tiệt! Cô ấy nhìn thấu mình, rõ ràng.

Một lần nữa một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể tôi.

Và tôi muốn cô ấy nói với mình điều gì? Tôi đã biết tất cả những gì cần biết, phải không? Hơn nữa, ngay cả khi có điều gì đó tôi không biết, tôi có thể trông đợi gì ở cô, người đang nằm đó đau đớn, thở hổn hển?

Và tôi đã quyết định giải thoát cho cô ấy khỏi điều này. Nhưng tôi sẽ thực hiện cuộc giải cứu này như thế nào? Không phải [bốn ký tự bị xóa] là phương tiện duy nhất để giải cứu ai đó sao? Nếu bạn nhấc cái gì quá nặng đối với bản thân và thả nó xuống, giả dụ bạn sẽ làm, liệu bạn sẽ không gây ra thiệt hại lớn hơn?

Tuy nhiên, hãy cứ đi theo lao, tôi được chọn để nghe vài lời từ cô ấy.

4

Không biết từ đâu, người đàn ông trước đó dẫn tôi đến đây bỗng xuất hiện ở ngưỡng cửa. Hắn ra hiệu cho tôi rằng đã hết giờ.

Giờ thì bối rối rồi đây. Nếu hắn ta đến trong khoảng cách có thể nghe thấy, thì tôi còn có thể làm bất cứ điều gì có thể để giúp cho số phận của cô tốt hơn chút nữa.

“Em sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn. Chị có muốn điều gì hơn vào lúc này không? ”

“Điều chị muốn là...” cô ấy trả lời, “là cậu cứ để chị như lúc này, chị không muốn dùng chút sức lực nào cả. Thế thôi”.

Nhân vật nữ chính của hoàn cảnh bi thảm này đã phản bội lại sự mong đợi của tôi. Ví dụ, tôi đã tưởng tượng rằng cô ấy sẽ nhờ tôi giúp cô thoát khỏi ba tên côn đồ hoặc đi thẳng đến cảnh sát. Tôi đã nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là cuộc phiêu lưu cuối cùng trong cuộc đời của cô ấy, một cuộc sống không mấy mong đợi. Tôi đã kết luận rằng đó là hy vọng mong manh duy nhất của cô.

Thật đáng thương, cô đã bị đè bẹp bởi sự bất hạnh của mình. Đối với tôi, dường như giờ đây cô ấy đang sợ hãi trước cả một hy vọng thú vị.

Cô ấy đang đặt một lời nguyền xuồng thế gian. Tất cả bọn họ đều đổ dồn vào cô và đẩy cô đến vực thẳm mà giờ đây cô đã thấy bản thân mình nằm gọn trong đó. Thế nên, cô ấy cũng không tin tưởng tôi. Một người sao có thể thực sự tuyệt vọng như vậy?

“Nhưng nếu cứ ở đây như thế này, chị sẽ không làm được gì đâu. Điều mà em đang hỏi thực sự rất quan trọng đấy. Có nên đưa chị đến bác sĩ không? Hay em nên đưa chị về nhà? ”

Đây là câu trả lời của cô ấy.

"Không cần phải hỏi chị thích phòng riêng trong bệnh viện hay biệt thự ven biển sao."

“Vậy nghe này, chúng ta không thể lẻn ra khỏi đây, vì vậy -“

Đột nhiên, một trong những đồng bọn của Ốc sên bước đến và đứng cạnh, thì thầm vào tai tôi.

"Này! Người phụ nữ này đang hoàn toàn khỏa thân. Và nghe đây, cô ấy bị bệnh lao rất nặng. Và đó chỉ là hai xu. Cậu không thể mong đợi sở hữu thú vui của mình mãi mãi với số tiền đó!”

"Đồ khốn kiếp!" Tôi hét lên, nhảy vào hắn ta, "chính mày là người đã lột trần đồ của cô ấy!"

"Bình tĩnh nào!" hắn nói với một nửa rên rỉ. Hắn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi hất ra và nhắm một cái tát vào đầu hắn, nhưng trước khi tôi có thể với đến, tôi đã loạng choạng vì một cú bạt vào tai.

“Được rồi, thằng du côn,” tôi hét lên, “Tao sẽ giải quyết mày cho đến chết thì thôi!”

Lần này tôi nắm chặt bàn tay và dồn toàn bộ sức của tôi từ phía sau, đấm móc một cái vào mũi hắn. Hắn đánh vào đầu khi tôi vừa vung tay, nhưng lần này đòn tấn công của tôi đã thành công. Hắn ngồi thu mình lại, máu chảy ra từ mũi.

Tôi ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển. Tuy nhiên, tình hình đã chuyển sang hướng này, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn với người phụ nữ - trong vòng tay tôi, nếu cần - trước khi hai gã kia đến.

“Được rồi, hãy ra khỏi đây! Sau đó, chúng ta có thể đưa bạn đến bệnh viện. "

“Oắt con, cậu đúng là đồ ngốc! Chị hy vọng cậu đã không giết anh ta. Anh ấy và một vài người khác đã và đang chăm sóc chị. Cậu thật sự tạo rắc rối rồi đấy!”

Cuộc chiến của chúng tôi đã kích động cô ấy. Trên hàng mi có vài giọt nước mắt xuất hiện.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Em chắc chắn sẽ không giết anh ta! Nhưng chị đang nói gì vậy? Thằng cha này đang giúp đỡ chị sao?"

"Đúng. Anh ấy đã chăm sóc chị trong một thời gian dài."

“Đổi lại bằng xác thịt của chị đấy. Thật ngu ngốc!”

“Này nhóc, những người đàn ông này chưa một lần xâm hại chị. Cậu sẽ hiểu khi cậu lớn hơn nữa."

Từ một anh hùng, tôi trở thành một thằng hề ngay lập tức. Ba tên côn đồ đang vắt đến giọt máu cuối cùng của người phụ nữ khốn khổ này, và cùng với cô ấy, họ đã trở thành một bí ẩn hoàn toàn.

Ngôi sao nào đã chứng giám khi họ sinh ra, và vòng xoay vận may nào đã đưa họ đến nước này? Vậy mà tôi đã tự ý tạo ra thực tại này để dựa trên ảo tưởng của mình?

Người đàn ông mà tôi đã đánh cho nằm đang đứng dậy một cách uể oải.

“Thằng hổ báo mũi tẹt! Mày có máu điên thiệt chứ! Được, tung đòn mạnh nhất của mày ra đây!"

“Này, anh bạn, tôi không cãi nhau với anh. Tôi nhầm rồi. Tôi đã sai."

“Mày á? Mày ‘hiểu nhầm chuyện’? Lựa câu quá hay để thốt ra đấy! Mày đã nhầm lẫn cái gì hả? "

“Ba người đã đe dọa tôi đến đây, phải không? Sau đó, các người cho tôi thấy cô ấy như thế này nhỉ? Tôi đã nghĩ các người đối xử cô ấy như đồ chơi và vẫn đang cố gắng vắt kiệt cô ấy. Tôi đã nghĩ các người cho những tên khốn vô liêm sỉ, những kẻ sẽ bóc lột cô ấy cho đến khi trút hơi thở cuối.”

“Chậc, không sao, hiểu lầm thật,” hắn ta nói, trận đánh khiến hắn nghiêng ngả như không khí trong trái bóng.

Tôi muốn hỏi hắn ta rằng tại sao bọn họ lại để cô ấy hoàn toàn khỏa thân ở một nơi như thế và tại sao họ lại trưng bày cô. Theo như người phụ nữ, những người đàn ông không làm gì sai, nhưng điều này rõ ràng là chưa đủ. Tôi tự hỏi họ sẽ tiếp tục làm điều này trong bao lâu.

Bây giờ tôi đã lấy lại đủ bình tĩnh để xem xét nội tình ở một mức độ nào đó. Lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy một sức nóng dữ dội. Đó là sự nóng ẩm của lá phổi không tốt, hơi thở đông lại khi thở ra, rồi hít vào ngay hơi thở kế tiếp. Mùi hôi thối của bãi nôn và chất tiết giống như ung thư tiếp tục tấn công vào lỗ mũi tôi. Cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi vì không thể chịu nổi. Có lẽ tôi đã cạn kiệt cảm xúc trong cuộc tình kỳ lạ này. Việc phải nói bất cứ điều gì hoặc quan sát thêm bất cứ thứ gì về nó giờ đây sao mà quá rắc rối. Tôi đã sẵn sàng nằm xuống bất cứ nơi nào và ngủ như một đứa trẻ.

Tôi đứng dậy, đột nhiên khó chịu vì tôi đã ngồi dưới chân cô ấy.

“Dù sao thì tôi nghĩ mình sẽ về nhà. tôi đi nhé."

Đi được nửa ngưỡng cửa, tôi quay lại: “Tất cả các người đều sống ở đây à?”

"Ừ," người đàn ông trả lời cộc lốc, "đây là địa bàn hoạt động của chúng tôi."

Tôi đi thẳng xuống cầu thang và bước ra đường. Tại cổng, tôi đã nhìn lại nơi tôi vừa đi vào. Tôi không thể nhìn thấy cầu thang từ chỗ này. Nhà kho chỉ đơn giản là quay lưng về phía tôi, những bức tường của nó giống như những bức tường gạch cao của một nhà tù. Tòa nhà đã hoàn toàn xuống cấp và đổ nát, đến nỗi người ta không thể tưởng tượng được những ai ra vào một nơi như vậy; chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Khi tôi bước ra đại lộ, tôi bắt đầu vừa đi vừa huýt sáo và không nhìn ngang dọc nữa. Khi đi về sảnh của trung tâm giới thiệu việc làm, mặt tôi tái đi và đỏ bừng.

5

Tôi đã vay một số tiền tại trung tâm giới thiệu việc làm. Và tôi lại uống rượu tại một quán bar dành cho người nước ngoài - trong một nhà thổ chỉ dành cho khách nước ngoài. Đôi khi sau nửa đêm, tôi đi ngang qua công viên. Các vòm sáng xuyên qua hàng cây xanh tươi tốt và phủ lên mặt đất một họa tiết bóng đen phức tạp. Nhờ mồ hôi tiết ra do uống bia vào buổi tối, cơ thể tôi nhớp nháp như thể được gói gọn trong sự ẩm ướt.

Những suy nghĩ hoang dại quay tròn trong đầu tôi như những cánh quạt. Chẳng phải tôi đang thèm xác thịt sao? Và tôi đã không hứng tình nhỉ? Vậy mà tôi đã chiến thắng chính mình. Hừ! Thằng Minpei này được việc phết đấy! Nhưng chờ một chút! Tôi đã gần như suy nghĩ như một nhà tư bản chết tiệt! Tôi đâu khiến cô ấy trở thành người phụ nữ như vậy. Nhưng tôi đã rất mạnh mẽ và rất yếu đuối. Kỳ cục. Bằng cách nào cũng được. Dù sao, tôi đã không thành công. Tôi đoán là mình đã không mắc phải miếng mồi lơ lửng trước mặt. Tôi không phải là một quý ông, nhỉ? Ngay cả một quý ông cũng sẽ đi đến và làm điều đó, vì vậy tôi không nên mong đợi bản thân mình sẽ lùi bước. Chờ đã! Nhưng tôi đã do dự, vì vậy có lẽ tôi không thể trở thành một quý ông. Được, không sao cả!

Tôi lại bị lôi kéo trở lại chỗ cũ. Đêm đó khá muộn. Cánh cổng với những chốt sắt đã được đóng lại. Tuy nhiên, nó đã mở ra ngay khi tôi đẩy vào. Tôi leo lên cầu thang, đặt tay lên cửa và kéo nó. Nhưng, chết tiệt, nó không mở. Tôi đã bối rối. Nếu cánh cửa mở ra theo hướng của tôi, tôi dám cá là mình sẽ bị xô ra khỏi cầu thang và rơi xuống con đường lót đá bên dưới. Sử dụng đầu của mày đi nào! Tôi đẩy cửa vào. Nó đã hở ra một vết nứt; khi tôi nới lỏng nó, nó lại đóng một lần nữa.

Cái đé - ! Ai đó đang chú ý!

"Này, là tôi đây!" Tôi thì thào, miệng chống vào cửa. "Mở ra đi!"

Tuy nhiên, cửa không mở. Tôi đã đảy lại nó bằng tất cả sức mạnh, nhưng không di chuyển một milimet.

"Chết tiệt! Họ đã khóa rồi, mẹ nó! " Tôi khạc nhổ một cách ghê tởm; Đi xuống cầu thang và ra khỏi cổng.

Khi tôi vừa bước qua cổng, một chân mới đưa ra ngoài, một chân còn bên trong thì có người vỗ vai tôi.

“Đừng ngạc nhiên, tôi đây. Thấy thế nào? Vui không? Có khoảng thời gian sản khoái chứ? ”

Ốc sên đang đứng đó

“Nếu chị ấy như vậy là do các người,” tôi đáp lại một cách nóng nảy, “Tôi sẽ tống cổ các người ra ngoài!”

"Chà, cậu có muốn biết lỗi tại ai khiến cô ấy đi đến hoàn cảnh như vậy không?" hắn ta hỏi. “Tôi có thể cho cậu biết nếu cậu muốn. Đó là do những người giàu. Đi theo tôi chứ?”

Ánh mắt hắn ta tỏ vẻ thương hại khi nhìn tôi.

“Thế nó như thế nào? Cậu có muốn làm nữa không?"

"Tôi vừa ở đó, nhưng cửa không mở."

“Tất nhiên rồi, tôi đã bắt vít cửa mà.”

Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Tôi không nghĩ có cách khác để vào và ra khỏi căn phòng.

"Thế còn anh?! Anh vừa chui từ đâu ra?”

“Không có gì phải ngạc nhiên. Tôi đã xuống đúng cầu thang mà cậu xuống, chỉ là chậm hơn cậu một bước”.

Mẹ kiếp, Ốc sên! Hắn lại như người xấu nữa rồi!

Hắn ta không phải là một bóng ma lặng lẽ lướt qua, và hắn càng không thể bước sau tôi mà tôi không nghe thấy, cho dù hắn có cố gắng bước đi im lặng như thế nào đi chăng nữa.

Tôi không cần phải trả tiền để thăm cô ấy lần nữa. Tôi vẫn còn một yên trên người, nhưng tôi không thể “mua” cô ấy bằng số tiền đó. Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ là một ý kiến hay khi thăm xem cô ấy thế nào, chỉ trong năm phút thôi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn gặp cô ấy một lần nữa.

Tôi leo lên cầu thang. Ốc sên theo sau tôi.

Tôi đẩy cửa vào. Lần này nó mở ra một cách khó hiểu, mặc dù tôi không ngạc nhiên. Khi tôi bước vào phòng, giống như trước đây, tôi bị bao bọc ngay lập tức trong mùi hôi thối và bầu không khí nóng bức ngột ngạt.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã mặc nhiên nghĩ rằng lần này căn phòng sẽ hoàn toàn khác so với lần trước, nhưng trực giác của tôi đã sai. Tất cả mọi thứ đều chính xác đâu vào đó. Người phụ nữ vẫn nằm sau thùng bia; chỉ có tôi và Ốc sên ở đây.

"Đồng bọn của anh mới đây đi đâu hết rồi?"

"Họ đã về nhà."

"Chà, không phải họ nói mình sống ở đây à?"

"Họ đôi khi ở lại thôi."

"Vậy thì mối liên hệ giữa cô ấy và các anh là gì?" Cuối cùng tôi cũng nói về chủ đề này.

"Cô ấy là bạn của chúng tôi."

“Vậy thì tại sao bạn bè lại lột trần cô bạn ốm yếu của mình, không cho cô ấy uống thuốc, và trên hết, để đàn ông - những người hoàn toàn xa lạ - vui đùa với cô ấy?”

“Không phải chúng tôi muốn làm vậy, nhưng nếu không làm vậy, cô ấy sẽ không thể mua được thuốc và mua trứng cho mình”.

“Ô, vậy ra cô ấy đang uống thuốc à? Nhưng nghe này, đừng có nói nhảm nhí. Nếu anh cho cô ấy uống thuốc, sau đó lột trần của cô ấy, thì không phải cũng bằng không à? Nếu anh cho cô ấy ăn trứng, sau đó để một thằng khác xâm phạm cô ấy, cuối cùng cô ấy là người chịu thiệt, tôi nói có đúng không? Có gì hợp lý ở đây vậy?"

“Cậu hiểu sai chuyện rồi. Cô ấy không phải là người duy nhất bị bệnh, tất cả chúng tôi đều bị. Chúng tôi là những thứ cặn bã bị bỏ đi. Tất cả chúng tôi đã làm việc quá sức. Chúng tôi đều làm việc để kiếm sống, nhưng tần xuất công việc nhanh muốn chóng mặt và nó khiến chúng tôi hao tổn sức khỏe không ít. Cô ấy mắc bệnh lao và ung thư tử cung, còn tôi thì mắc bệnh bụi phổi như cậu thấy đấy."

"Vì vậy, anh đang nói với tôi rằng tất cả các anh đang bán dâm cô ấy và ăn bớt những gì cô ấy kiếm được à?"

“Chúng tôi không bán dâm cô ấy! Có những tên đàn ông khác đang làm những điều như vậy, nhưng những gì tôi đang làm là đứng bảo vệ cô ấy và cho phép những thằng như thế làm chuyện ấy. Bên cạnh đó, không phải ai chúng tôi cũng đem đến với cô ta. Quá liều lĩnh. Cậu thì đang đi bộ trong bộ quần áo công nhân của mình ở giữa nơi của giai cấp tư sản, không chút xấu hổ, hài lòng với bản thân như thể là một bộ trưởng nội các, vì vậy chúng tôi đã theo dõi cậu. Cậu là cái kiểu có thể bị bốc lên xe trong nháy mắt nếu đụng trúng ai đó. Nên tất nhiên mọi chuyện thành công.”

Ốc sên nói tiếp.

“Cậu thấy sao? Có thể cậu nghĩ rằng thật lạ khi tất cả chúng tôi không chết quách đi cho rồi. Cậu phải nghĩ thật ngớ ngẩn rằng chúng tôi đang sống như những con giòi trong hầm mộ, và đó hoàn toàn là điều ngớ ngẩn nhất mà chúng tôi có thể làm. Nhưng hãy nghe đây, một điều tốt lành nào đó có thể đến với chúng tôi. Chúng tôi được nuôi dưỡng bởi hy vọng mong manh rằng một lúc nào đó chúng tôi sẽ thoát được cảnh này."

Tôi hoàn toàn hiểu sai câu chuyện. Tôi đã chẳng biết xấu hổ gì cả.

Đi qua phía bên kia của vách ngăn tủ bia, cô ấy vẫn nằm đó như lần trước. Một bộ yukata mùa hè đã che đi sự trần trụi của cô ấy. Cô ấy dường như đã ngủ. Đôi mắt cô đã nhắm lại.

Tôi đang chiêm ngưỡng một người tử vì đạo, không phải một cô gái điếm. Cô ấy xuất hiện với tôi để tượng trưng cho số phận của toàn bộ giai cấp bị bóc lột.

Mắt tôi rưng rưng. Tôi bước đi, cẩn thận để không gây ra tiếng động, và đưa cho Ốc sên đang đứng ở cửa một yên của tôi. Khi trao nó cho hắn, tôi dùng hết sức nắm lấy bàn tay nhăn nheo đó.

Tôi đi ra ngoài. Khi tôi bắt đầu đi xuống cầu thang, một giọt nước mắt rơi từ khóe mi đang rưng rưng.

Ngày 10 tháng 7 năm 1923

Nhà tù Chigusa

Biên tập: Navi

Nhận xét